Trong một nơi xa lạ, dưới dòng sông nhỏ, có một câu lạc buộc khác thường. Đây là trò chơi "Một câu lạc buộc", một trò chơi đầy thú vị và hấp dẫn, nơi mà những con rắn nhỏ với mắt bừng bừng và lưỡi nhọn chạy đuổi theo một con rắn lớn với sừng dày và sừng dài.
Câu lạc buộc này được diễn ra trên một bãi cỏ rộng rãi, mọc cao trên bờ sông. Mặt đất là mềm mịn, có những cành cỏ và hoa cỏ quỳ conh vào hồ nước tinh khiết. Một số con rắn nhỏ, với sức mạnh còn doanh trẻ, chạy khắp bãi cỏ, tìm kiếm mồi. Trong số chúng có một con rắn nhỏ gọi là Tốc, con rắn có sắc thái xanh tươi, sừng nhỏ và lưỡi nhọn. Tốc rất nhanh và linh hoạt, nhưng nó không có sức mạnh để đánh bại một con rắn lớn.
Đối diện với Tốc là một con rắn lớn gọi là Vĩnh. Vĩnh có sắc thái đen tối, sừng dày và sừng dài. Nó là con rắn trưởng thành, có sức mạnh và kinh nghiệm. Vĩnh biết rõ cách bắt tóm và giết hại con rắn nhỏ. Tuy nhiên, hôm nay Vĩnh không có mục đích giết Tốc, nó chỉ muốn chơi một trò chơi.
"Tốt thôi, Tốc," Vĩnh gào la với giọng dễ thương. "Chúng ta sẽ chơi trò chơi 'Một câu lạc buộc'. Nếu Tốc có thể trốn khỏi tôi trong 10 phút, Tốc sẽ được tự do. Nếu không, Tốc sẽ là của tôi."
Tốc nhìn Vĩnh với mắt bừng bừng, hơi lo lắng nhưng không ngần ngại. "Được rồi, Vĩnh," Tốc gào la với ồn ồn. "Chúng ta sẽ chơi trò chơi này."
Vĩnh bước ra khỏi bãi cỏ và tìm một con rắn nhỏ khác để giúp mình theo dõi Tốc. Con rắn nhỏ này gọi là Huyền, có sắc thái vàng tươi, sừng nhỏ và lưỡi nhọn. Huyền rất nhanh và linh hoạt, và Vĩnh tin rằng nó sẽ giúp mình theo dõi Tốc rất tốt.
Vĩnh giao cho Huyền một cái túi màu xanh, trong đó chứa một quả trái cây hương thơm. "Huyền," Vĩnh giao đạo. "Tôi sẽ cho Huyền biết khi Tốc chạy ra khỏi bãi cỏ. Huyền phải theo dõi Tốc và cất túi xuống khi Tốc chạy ra khỏi phạm vi của tôi."
Huyền hớt lệnh của Vĩnh và bước ra khỏi bãi cỏ để theo dõi Tốc. Tốc biết rằng nó phải nhanh chóng và khôn ngoan để trốn khỏi Vĩnh. Nó bắt đầu chạy khắp bãi cỏ, tìm cách trốn khỏi Vĩnh.
Trong suốt 10 phút, Tốc chạy qua những khu vực mờ ám của bãi cỏ, trốn vào những hố ngang ngửa và bóc lên từ những bụi bàn cỏ. Huyền theo dõi Tốc từ xa, cất túi xuống khi Tốc chạy ra khỏi phạm vi của Vĩnh.
Cuối cùng, Tốc chạy đến một góc bãi cỏ xa lạ, nơi mờ ám và khó dễ dàng để theo dõi. Nó nghỉ ngơi xuống dưới một chiếc lá rậm rập, hít thở sâu và suy nghĩ về cách tiếp tục trốn khỏi Vĩnh.
Vĩnh vẫn chờ đợi Tốc ở phía trước bãi cỏ, với Huyền theo dõi từ sau. Nó biết rằng Tốc không thể trốn khỏi mình mãi mãi, nhưng nó cũng muốn thử thách bản thân của mình với trò chơi này.
Trong suốt 10 phút tiếp theo, Vịnh và Huyền tiến hành theo dõi Tốc khắ