Trong một căn phòng nhỏ, ánh sáng mờ mờ của một chiếc đèn khói chiếu trên hai người bạn bè, cười hát, và sức hối hả của một trò chơi đang dần dần sôi nổi. Đó là câu chuyện của Hồ và Linh, hai bạn trai sinh ra với tuổi gần gũi, vào tuổi trẻ, họ đã dành rất nhiều thời gian cho nhau, chia sẻ những bận rộn và hạnh phúc của tuổi vị thành.
Hồ là người dễ cười, thích hền hục, cứ như có trò chơi nào cũng sẵn sàng lập tức đặt lên để giết chết thời gian. Linh, ngược lại, là người ấm áp, thích tinh tế, và có thể dễ dàng chìm vào suy nghĩ nếu không có gì để làm. Những ngày tháng qua, hai người đã chơi rất nhiều trò chơi khác nhau: từ trò chơi điện tử cho đến trò chơi bàn tay. Nhưng có một trò chơi đặc biệt, mỗi lần họ chơi nó, đều dẫn đến những câu chuyện hài hước và cam kết sâu sắc.
Trò chơi đó là "Đối đầu với cơn mưa". Trong trò chơi này, hai người đứng trên một chiếc gai cầu nhỏ, với mục tiêu là không cho nước mưa vượt qua ranh giới của gai cầu. Hồ và Linh thường chơi ở một khuôn viên nhỏ gần nhà họ, mùa mưa là lúc trò chơi này trở nên thú vị nhất.
Một lần mưa lớn la, hai người bạn bè chạy nhanh đến khuôn viên để bắt đầu trò chơi. Hồ cười rạng ráng, tay cầm chiếc gai cầu nhỏ, đứng lên khung cây. Linh cầm chiếc gai cầu kia, đứng trên một bãi cỏ xanh tươi. Mưa rơi xuống như một tấm vải mờ mờ che khuôn viên khắp. Hồ cười hì hì: "Linh, anh sẽ cho em thấy mũi cây có thể ngăn nước mưa!"
Linh cười nhẹ nhỏi: "Được rồi, Hồ, anh sẽ cho em thấy mũi cây không thể ngăn được mưa!"
Trong lúc hai người đang chuẩn bị cho trò chơi, một giọt mưa nhỏ rơi xuống gai cầu của Hồ. Hồ nhíu cằm: "Không thể! Mũi cây sẽ ngăn được mưa!"
Linh cười rồi nhảy xuống bãi cỏ: "Hãy chứng minh cho em xem!"
Mưa rơi xuống nhanh hơn. Hồ cố gắng nắm chặt gai cầu, nhưng giọt mưa nhỏ nhắn vượt qua ranh giới của gai cầu. Linh cười hì hì: "Hồ, anh thất bại rồi!"
Hồ không thua lòng: "Không thể! Mũi cây sẽ ngăn được mưa!"
Mưa rơi xuống dày dạn hơn. Gai cầu của Hồ bắt đầu rung động. Linh cười rạng ráng: "Hồ, anh sẽ không thể ngăn được mưa nữa!"
Hồ cố gắng nắm chặt gai cầu hơn. Một giọt mưa lớn rơi xuống đầu Hồ. Hồ nhíu cằm: "Không thể! Mũi cây sẽ..."
Linh cười hì hì: "Thất bại rồi!"
Hồ nhìn xuống gai cầu của mình, nước mưa đã vượt qua ranh giới. Cười hì hì của Linh âm ỉ trở nên to hơn trong tiếng mưa. Hồ cười hì hì với Linh: "Đúng là em giỏi! Mưa thắng anh!"
Trong lúc hai người đang hót hét với nhau, một giọt mưa lớn rơi xuống đầu Linh. Linh nhíu cằm: "Không thể! Mũi cây sẽ..."
Hồ cười rạng ráng: "Thất bại rồi! Em thất bại!"
Mưa rơi xuống dày dạn hơn. Gai cầu của Linh bắt đầu rung động. Linh cố gắng nắm chặt gai cầu hơn. Một giọt mưa lớn rơi xuống đầu Linh. Linh nhíu cằm: "Không thể! Mũi cây sẽ..."
Hồ cười hì hì: "Thất bại rồi! Em thất bại!"
Linh nhìn xuống gai cầu của mình, nước mưa đã vượt qua ranh giới. Cười hì hì của Hồ âm ỉ trở nên to hơn trong tiếng mưa. Hai người đứng yên xuống bãi cỏ xanh tươi, hạnh phúc với nhau. Mưa rơi xuống khắp hai người, như một cái áo mơ mê che khắp cuộc sống của họ.
Trò chơi "Đối đầu với cơn mưa" không chỉ là một trò chơi giản dị giữa hai bạn bè. Nó là một kỷ niệm về những ngày tháng qua, những bận rộn và hạnh phúc của tuổi vị thành. Nó là một kỷ niệm về cam kết sâu sắc của hai người bạn bè với nhau. Mỗi lần họ chơi trò chơi này, họ đều dành thời gian cho nhau, chia sẻ những bận rộn và hạnh phúc của cuộc sống. Mỗi lần họ chơi trò chơi này, họ đều dành thêm một ít thời gian cho nhau để nhìn vào tương lai với ơn khí và hy vọng.
Một lần nữa, khi mưa lớn la, hai người đứng trên chiếc gai cầu nhỏ, với ánh sáng mờ mờ của đèn khói chiếu lên khuôn viên khắp. Mưa rơi xuống như một tấm vải che khắp cuộc sống của họ. Hồ cười hì hì: "Linh, anh sẽ cho em thấy mũi cây có thể ngăn nước mưa!" Linh cười nhẹ nhẹi: "Được rồi, Hồ, anh sẽ cho em thấy mũi cây không thể ngăn được mưa!" Hai người đứng yên xuống bãi cỏ xanh tươi, hạnh phúc với nhau trong lúc mưa rơi xuống khắp cuộc sống của họ.